Mẹ mất vì ung thư hơn chục năm trước, nay ba của em Lê Hoàng Hóa cũng qua đời đột ngột vì Covid-19. Bỗng nhiên thành mồ côi, Hóa không thể ăn uống, em đã sụt 5 kg trước năm học mới.
Biết em Lê Hoàng Hóa (học sinh lớp 9 Trường THCS Cửu Long, Q.Bình Thạnh) là cậu bé sống tình cảm, nên khi ông Lê Hoàng Đơn (41 tuổi, ba em) mất vì Covid-19, cả nhà đều giấu. Cô Tư và mẹ kế của em nuốt nước mắt, chờ tới ngày nhận tro mới báo tin cho Hóa. Thiếu tình yêu thương của mẹ ruột từ nhỏ, nay thêm ba mất, Hóa không chịu nổi thông tin này. Dù đang kẹt ở Cần Thơ với họ hàng sau kỳ nghỉ hè, em cũng bỏ ăn nhiều ngày, sụt 5 kg khiến cả nhà lo lắng.
Ba em lúc sống khổ lắm
“Em thấy dịch Covid-19 nên gọi nhắc thôi ba về đi, mà ba không về. Đến ngày ba nhiễm bệnh, em gọi hỏi thăm ba đều nói khỏe, ba không sao. Ba dặn em ở yên trong nhà, ra đường thì phải đeo khẩu trang. Sáng 10.8 em còn nhận được điện thoại ba dặn lo học hành, xong sau đó thì em gọi ba không được nữa”, Hóa tâm sự. Đinh ninh là điện thoại ba hết pin nhưng lòng như lửa đốt, Hóa gọi điện thoại cho cô Tư hỏi sức khỏe ba. Cô Tư một mực kêu không sao, nhà không có chuyện gì hết. Đến ngày 19.8, nhận được tro ba, cô Tư mới gọi báo tin buồn cho em. Ngay chiều hôm ấy, em Hóa suy sụp. Dù có cố gắng kìm chế thế nào, nước mắt vẫn cứ chảy dài.
“Từ năm em 3 tuổi là mẹ mất rồi nên ba cưng chiều em và anh hai lắm. Ba không bao giờ la mắng một câu. Có lần ba cho em đi theo xe, em thấy ba chạy cả ngày đêm, phải uống nước ngọt, sữa để tỉnh táo, bốc vác hàng hóa nặng. Ba em làm cực lắm để lo cho mấy anh em ăn học. Không còn mẹ, giờ em cũng không còn ba nữa…”, Hóa bỏ lửng câu nói, nấc nghẹn ở đầu dây bên kia.
Người trụ cột ra đi
Bà Nguyên giọng run run nói chồng là trụ cột gia đình, một tay chồng bà lo mọi khoản sinh hoạt, chi tiêu trong nhà, nuôi các con ăn học, lo cho ba mẹ già, bà chỉ làm vài việc vặt, lo chăm sóc, đưa rước các con. Giờ chồng ra đi, em thì thất nghiệp vì Covid-19, những ngày tháng tới, hai chị em với những đứa con nít trong nhà không biết phải bám trụ vào đâu.
Con hẻm vào nhà em Hóa ở số 66 Xô Viết Nghệ Tĩnh, nhà san sát nhau, những sợi dây giăng hai màu đỏ, trắng, tấm bảng “Nhà có F0” vẫn dán khắp nơi. Em Lê Hoàng Minh (10 tuổi, con trai út của ông Đơn) ngồi ở tấm nệm đặt trước bàn thờ ba, đôi mắt thất thần nhìn ra ngoài đường. Canh nhang trên bàn thờ vừa cháy gần hết, Minh lại đến đốt thêm một nén nữa “để ba được ấm”, cậu bé giải thích. Nghe con nói, bà Nguyên và cô Tư ngồi sát bên lại đưa tay lên quệt nước mắt. Em Minh bộc bạch: “Ngày trước ba hay đi làm đến chủ nhật về mua đồ ăn, đồ chơi cho em, lúc rảnh ba đưa đi học thêm. Em nhớ ba lắm, giờ qua mấy cái chủ nhật rồi nhưng em không còn ba nữa”. Nói xong, Minh tu tu khóc vì nhớ.
Chị Sa cũng chia sẻ điều chị lo lắng nhất lúc này là tương lai của những đứa trẻ trong nhà khi người trụ cột đã ra đi. Hóa học rất giỏi, nổi bật trong các hoạt động ở trường và cuối cùng là Minh, cậu bé chỉ vừa bước vào lớp 5, còn quá nhỏ để hiểu nỗi đau mất ba.
“Cuộc sống của gia đình vẫn đang ngày qua ngày nhưng đau lắm. Giờ chị em tôi chỉ mong sớm tìm được việc làm, gồng gánh lo cho mấy đứa nhỏ ăn học tới nơi tới chốn theo nguyện vọng của ảnh”, chị Sa bày tỏ.
Ảnh: Tổng hợp
Nguồn: https://molistar.com/doi-song/cu-soc-cua-nhung-tre-em-bong-nhien-mo-coi-vi-covid-19